Tin Mới

Truyện ngăn: Đừng rời xa em thêm lần nữa - Kirisaki chương 5

Chương 5
Nghe xong câu hỏi của hắn nó đứng đờ trong 1 phút. Sau đó nó nói giọng rưng rưng:

- Cậu bị mất trí nhớ sao? Thật là vậy à? Vậy là cậu đã không chết, tai sao ba mình lại nói cậu đã chết. Bao năm qua mình đã nghĩ là cậu chết rồi cơ mà, cậu đúng là đồ tồi tệ dám bỏ mặc tớ mà không nói lời nào.



- Vậy là chúng ta đã từng quen nhau sao? Mối quan hệ như thế nào vậy?

- Là bạn thân, là người thân mà tớ rất yêu thương, là người lúc nào cũng quan tâm, lo lắng và chăm sóc tớ. Cậu không nhớ gì cả sao? Năm đó mẹ mình mất tớ đã gặp cậu và từ đó cậu luôn ở bên tớ mà. Những kỉ niệm đó cậu nỡ quên đi sao?

Nó không kiềm chế được và đã nói ra hết cảm xúc trong lòng.

- Xin lỗi cậu, nhưng thật sự tớ không nhớ được gì cả, thật sự xin lỗi cậu vì mình đã quên những kỉ niệm đó, nó rất quan trọng với cậu phải không?

- Chát!

Nó tát hắn một cái rõ đau. Sau đó nó nói:

- Đương nhiên là quan trọng rồi sao lại không được chứ, kể cả bây giờ cậu còn không hiểu cảm xúc của tớ, tớ cảm thấy cậu thật xa lạ và không còn gần gũi với tớ như xưa nữa. Thôi bỏ đi từ bây giờ cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tớ nữa, nếu không thì đừng trách tớ.

Nó nói xong rồi bỏ đi để mặc cho hắn đứng chỗ đó. Hắn đã đứng ở đó những một tiếng đồng hồ, mặc dù thấy vậy nhưng nó không thèm quan tâm mà lên giường nằm ngủ cho tới sáng.

Sáng hôm sau, nó đến lớp với vẻ mặt ủ rũ.

- Này Nhi cậu bị sao vậy, sao mặt buồn vậy? Có chuyện gì nói mình nghe.

Diệp Chi lo lắng hỏi.

- Không có chuyện gì đâu chỉ là tối qua mình không ngủ được cho nên hơi mệt thôi.

Nó nói cố lảng tránh sự thật.

- Cậu cứ giấu mình. Mình là bạn thân của cậu bao nhiêu năm nay rồi vậy mà cậu lại giấu mình à? Cậu buồn hay vui mình đều biết hết mà còn dấu mình này.

Chi vừa nói vừa véo má nó khiến nó đau điếng.

- Được rồi thả tay ra mình sẽ kể cho cậu nghe.

Nó kể lại hết câu chuyện. Nghe xong Diệp Chi nói:

- Thôi cậu đừng buồn nữa, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, hắn bị mất trí nhớ đâu phải là lỗi của hắn ta đâu?

- Ờ cũng đúng là lỗi của mình mà.

Nó nói.

- Vậy đó cho nên bây giờ cậu nói những lời đó với hắn thì là cậu sai rồi cho nên lát nữa hắn đến thì xin lỗi đi nha.

Diệp Chi nói. Nghe xong nó mới ngẫm ra nghĩ mình thật ngu ngốc và có ý định xin lỗi hắn

Tiếng chuông báo hiệu giờ học bắt đầu, vậy mà hắn vẫn chưa đến khiến nó bắt đầu lo lắng. Một bạn nữ trong nhóm fan hâm mộ hắn lên tiếng:

- Thưa cô! Bạn Lãnh Băng hôm nay sao không đến lớp ạ?

- À! Bạn ấy bị cảm cho nên hôm nay nghỉ em à.

Cô giáo nói.

Nghe xong tim nó như nhói lại, nó nghĩ:

- Lẽ nào tối qua do mình mà hắn mới bị ốm sao?

Sau khi tan học nó chạy một mạch đến nhà cũ của hắn vì hồi còn nhỏ có đến chơi nhiều lần cho nên nó biết.

- Kính coong!

Chuông cửa vang lên, một người hầu ra mở cửa.

- Thưa cô! Cô muốn gặp ai ạ?

- Tôi là bạn của Lãnh Băng có thể cho tôi vào không?

Nó nói.

- Nhưng thưa cô hiện tại Dương thiếu gia đang bệnh cho nên không muốn gặp ai ạ, cô có thể đến lần sau không?

Người hầu nói.

- Xin cô cho cháu vào đi ạ cháu có việc gấp cần gặp Băng ạ.

Nó nói giọng nài nỉ. Nhưng cô hầu nhất quyết không cho nó vào. Thế là nó bất lực đành bỏ đi thì...

Không có nhận xét nào