Truyện ngắn: Đừng rời xa em thêm lần nữa - Kirisaki chương 6
Nó đang định quay về thì có một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Ai vậy?
Người đó nói
- Dạ thưa ông chủ có người cần gặp thiếu gia nhưng thiếu gia đang bệnh cho nên tôi không cho vào ạ.
Cô hầu nói. Người đó liền bước đến chỗ nó tươi cười nói:
- Là Tiểu Nhi đó hả? Lâu rồi không gặp nha giờ lớn lên trông cháu xinh đẹp hơn nhiều đó.
- Cháu chào bác ạ! Hì hì lâu rồi không gặp bác vẫn khỏe chứ ạ?
Nó nói.
- Bác khỏe, vậy cháu muốn gặp Băng hả? Vào nhà đi.
Bố hắn nói.
- Đã lâu vậy rồi nhỉ? Là 10 năm trước kể từ khi Băng gặp tai nạn ta đã không gặp cháu, vì cháu chuyển nhà nhỉ? Ta còn nhớ ngày nào cháu chỉ là một cô bé nhỏ nhắn, dễ thương vậy mà giờ đã là thiếu nữ xinh đẹp vậy rồi. Thằng Băng sau đợt đó nó bị mất trí nhớ nên giờ nó hẳn đã quên cháu rồi nhở.
Bố hắn nói tiếp.
- Vâng ạ, đúng là Băng đã quên cháu.
Nó nói có kiềm chế cảm xúc.
- Vậy à. Xin lỗi cháu nhé, ta là người bố không tốt cho nên đã để nó bị như vậy, may mà lúc đó cháu không sao, thằng bé nó rất quý cháu đấy. Cháu mà ra sao chắc thằng bé sẽ rất đau khổ, cho nên từ giờ hãy chăm sóc cho nó thay bác nhé.
![[IMG]](https://s-media-cache-ak0.pinimg.com/736x/91/fd/1e/91fd1e87a8ad913f0059a5e72017c172.jpg)
Bố hắn nói.
- Vâng ạ!
Nó nói. Bố hắn đưa nó vào phòng hắn rồi đi ra ngoài, hắn đang nằm trên giường miệng thì lẩm bẩm cái gì đó giống như là xin lỗi. Nó bước vào, nói:
- Băng à mình đến thăm cậu nè, sao rồi thấy khỏe hơn chưa?
Nó nói. Hắn nghe thấy giọng nó ngoảnh lại nhìn nó, nói:
- Sao cậu lại đến đây chẳng phải cậu không muốn nhìn thấy mặt tớ nữa sao?
Hắn nói trông tồi tội.
- Thật ra cậu bị mất trí nhớ cũng do tớ cả mà, do cậu cứu tớ nên mới ra nông nỗi này, đáng lẽ tớ phải là người bị mới phải.
Nó nói giọng run run, rồi hai hàng nước mắt lăn dài trên má, nó vừa khóc vừa nói:
- Tớ nhớ cậu lắm cậu biết không, sao cậu dám để tớ một mình hả?
Nó nói. Bỗng hắn kéo nó lại và ôm nó vào lòng nói:
- Ổn rồi, đã có tớ ở đây với cậu.
- Ai vậy?
Người đó nói
- Dạ thưa ông chủ có người cần gặp thiếu gia nhưng thiếu gia đang bệnh cho nên tôi không cho vào ạ.
Cô hầu nói. Người đó liền bước đến chỗ nó tươi cười nói:
- Là Tiểu Nhi đó hả? Lâu rồi không gặp nha giờ lớn lên trông cháu xinh đẹp hơn nhiều đó.
- Cháu chào bác ạ! Hì hì lâu rồi không gặp bác vẫn khỏe chứ ạ?
Nó nói.
- Bác khỏe, vậy cháu muốn gặp Băng hả? Vào nhà đi.
Bố hắn nói.
- Đã lâu vậy rồi nhỉ? Là 10 năm trước kể từ khi Băng gặp tai nạn ta đã không gặp cháu, vì cháu chuyển nhà nhỉ? Ta còn nhớ ngày nào cháu chỉ là một cô bé nhỏ nhắn, dễ thương vậy mà giờ đã là thiếu nữ xinh đẹp vậy rồi. Thằng Băng sau đợt đó nó bị mất trí nhớ nên giờ nó hẳn đã quên cháu rồi nhở.
Bố hắn nói tiếp.
- Vâng ạ, đúng là Băng đã quên cháu.
Nó nói có kiềm chế cảm xúc.
- Vậy à. Xin lỗi cháu nhé, ta là người bố không tốt cho nên đã để nó bị như vậy, may mà lúc đó cháu không sao, thằng bé nó rất quý cháu đấy. Cháu mà ra sao chắc thằng bé sẽ rất đau khổ, cho nên từ giờ hãy chăm sóc cho nó thay bác nhé.
![[IMG]](https://s-media-cache-ak0.pinimg.com/736x/91/fd/1e/91fd1e87a8ad913f0059a5e72017c172.jpg)
Bố hắn nói.
- Vâng ạ!
Nó nói. Bố hắn đưa nó vào phòng hắn rồi đi ra ngoài, hắn đang nằm trên giường miệng thì lẩm bẩm cái gì đó giống như là xin lỗi. Nó bước vào, nói:
- Băng à mình đến thăm cậu nè, sao rồi thấy khỏe hơn chưa?
Nó nói. Hắn nghe thấy giọng nó ngoảnh lại nhìn nó, nói:
- Sao cậu lại đến đây chẳng phải cậu không muốn nhìn thấy mặt tớ nữa sao?
Hắn nói trông tồi tội.
- Thật ra cậu bị mất trí nhớ cũng do tớ cả mà, do cậu cứu tớ nên mới ra nông nỗi này, đáng lẽ tớ phải là người bị mới phải.
Nó nói giọng run run, rồi hai hàng nước mắt lăn dài trên má, nó vừa khóc vừa nói:
- Tớ nhớ cậu lắm cậu biết không, sao cậu dám để tớ một mình hả?
Nó nói. Bỗng hắn kéo nó lại và ôm nó vào lòng nói:
- Ổn rồi, đã có tớ ở đây với cậu.

Không có nhận xét nào