Truyện ngăn: Đừng rời xa em thêm lần nữa - Kirisaki chương 7
Chương 7
Hắn thả nó ra, nhìn nó nói:
- Bây giờ tớ thật sự không còn nhớ cậu nữa, tớ thật sự xin lỗi cậu Tiểu Nhi.
- Không sao đâu, tớ không để ý nữa đâu, lỗi cũng tại tớ mà cậu mới ra nông nỗi này, tớ phải là người xin lỗi cậu mới phải. Mình xin lỗi.
Nó nói.
- Không cậu đừng đổ lỗi lên đầu mình như vậy, đừng ăn năn gì cả vì bọn mình là bạn thân mà, từ bây giờ mình sẽ tiếp tục chăm sóc cậu tiếp nhé.
Hắn nói khiến cho nó cũng bớt áy náy hơn thật ra lỗi chính là ở nó mà.
- Ừ vậy bọn mình sẽ trở về như trước kia nha.
Nó vui vẻ trả lời.
- Bác có làm phiền hai đứa không nhỉ?
Bố hắn nói khiến chúng nó giật mình.
- Có chuyện gì vậy ba?
Hắn hỏi.
- Tiểu Nhi hôm nay ở lại nhà bác ăn cơm nha, lâu rồi không gặp cháu, hôm nay phải mời cháu một bữa mừng cháu trở về chứ.
Bố hắn cười nói.
- Vâng cháu cảm ơn bác ạ nhưng mà cháu phải...
Nó chưa nói hết câu đã bị hắn cắt ngang.
- Không nhưng nhị gì hết tối nay cậu ở lại ăn cơm.
Hắn nói giọng nghiêm nghị khiến nó khỏi nói luôn chỉ gật gật đầu.
- Vậy tối nay cháu sẽ ăn cơm ở đây nhé!
Bố hắn nói.
- Vâng ạ, cháu cảm ơn bác.
Nó lễ phép nói.
Tối hôm đó cả nhà nó ăn rất vui vẻ. Bỗng nó hỏi:
- Sao không thấy bác gái đâu ạ?
Bố hắn có vẻ bối rối không biết nói sao thì hắn nói:
- Mẹ mình đã ngoại tình với người khác rồi.
Nó nghe xong câu này mà cổ họng nghẹn ứ, còn bố hắn thì trông vẻ mặt buồn buồn. Nó không nói gì nữa mà cúi đầu ăn. Trong đầu nó nghĩ:
- Mới ngày nào nó còn thấy bác gái rất dịu dàng, luôn ân cần chăm sóc nó và Băng sao bây giờ bác ấy lại theo người khác chứ? Chẳng lẽ bác ấy không nghĩ đến cảm xúc của Băng và bác trai sao?
Nó có vẻ rất đồng cảm với hắn vì nó cũng mất mẹ từ nhỏ mà, nó hiểu không có người thân ở bên là như thế nào. Ăn xong hắn đưa nó lên phòng hắn nói chuyện vì từ nãy giờ trông sắc mặt nó không được tốt
- Sao mặt cậu trông buồn buồn vậy?
Hắn bất chợt nói khiến nó giật mình.
- Không có gì đâu chỉ là mình hơi mệt thôi.
Nó nói cố lảng tránh câu nói của hắn và chuyển sang chủ đề khác.
- Ngày mai cậu cùng mình đi học nha.
- Ừ được thôi cậu không nói thì mình cũng đến đợi cậu thường xuyên mà.
Hắn nói thế nhưng nó đã quên mất là hắn đang bệnh.
- Vậy nhé, bây giờ mình phải về đây, mà cậu bị ốm thì khoan đã đi học nha. Lúc nãy mình lỡ lời rủ cậu.
Nó giờ mới nhớ ra. Hắn ho một tiếng rồi nói:
- Không sao đâu mai là khỏe ấy mà, nhìn thấy cậu là tôi đỡ hơn rất nhiều.
- Vậy nha mình về đây.
Nó nói.
Hắn nhìn theo nó cho đến khi nó khuất hẳn trên môi đang nở nụ cười tuyệt mĩ.
Hắn thả nó ra, nhìn nó nói:
- Bây giờ tớ thật sự không còn nhớ cậu nữa, tớ thật sự xin lỗi cậu Tiểu Nhi.
- Không sao đâu, tớ không để ý nữa đâu, lỗi cũng tại tớ mà cậu mới ra nông nỗi này, tớ phải là người xin lỗi cậu mới phải. Mình xin lỗi.
Nó nói.
- Không cậu đừng đổ lỗi lên đầu mình như vậy, đừng ăn năn gì cả vì bọn mình là bạn thân mà, từ bây giờ mình sẽ tiếp tục chăm sóc cậu tiếp nhé.
Hắn nói khiến cho nó cũng bớt áy náy hơn thật ra lỗi chính là ở nó mà.
- Ừ vậy bọn mình sẽ trở về như trước kia nha.
Nó vui vẻ trả lời.
- Bác có làm phiền hai đứa không nhỉ?
Bố hắn nói khiến chúng nó giật mình.
- Có chuyện gì vậy ba?
Hắn hỏi.
- Tiểu Nhi hôm nay ở lại nhà bác ăn cơm nha, lâu rồi không gặp cháu, hôm nay phải mời cháu một bữa mừng cháu trở về chứ.
Bố hắn cười nói.
- Vâng cháu cảm ơn bác ạ nhưng mà cháu phải...
Nó chưa nói hết câu đã bị hắn cắt ngang.
- Không nhưng nhị gì hết tối nay cậu ở lại ăn cơm.
Hắn nói giọng nghiêm nghị khiến nó khỏi nói luôn chỉ gật gật đầu.
- Vậy tối nay cháu sẽ ăn cơm ở đây nhé!
Bố hắn nói.
- Vâng ạ, cháu cảm ơn bác.
Nó lễ phép nói.
Tối hôm đó cả nhà nó ăn rất vui vẻ. Bỗng nó hỏi:
- Sao không thấy bác gái đâu ạ?
Bố hắn có vẻ bối rối không biết nói sao thì hắn nói:
- Mẹ mình đã ngoại tình với người khác rồi.
Nó nghe xong câu này mà cổ họng nghẹn ứ, còn bố hắn thì trông vẻ mặt buồn buồn. Nó không nói gì nữa mà cúi đầu ăn. Trong đầu nó nghĩ:
- Mới ngày nào nó còn thấy bác gái rất dịu dàng, luôn ân cần chăm sóc nó và Băng sao bây giờ bác ấy lại theo người khác chứ? Chẳng lẽ bác ấy không nghĩ đến cảm xúc của Băng và bác trai sao?
Nó có vẻ rất đồng cảm với hắn vì nó cũng mất mẹ từ nhỏ mà, nó hiểu không có người thân ở bên là như thế nào. Ăn xong hắn đưa nó lên phòng hắn nói chuyện vì từ nãy giờ trông sắc mặt nó không được tốt
- Sao mặt cậu trông buồn buồn vậy?
Hắn bất chợt nói khiến nó giật mình.
- Không có gì đâu chỉ là mình hơi mệt thôi.
Nó nói cố lảng tránh câu nói của hắn và chuyển sang chủ đề khác.
- Ngày mai cậu cùng mình đi học nha.
- Ừ được thôi cậu không nói thì mình cũng đến đợi cậu thường xuyên mà.
Hắn nói thế nhưng nó đã quên mất là hắn đang bệnh.
- Vậy nhé, bây giờ mình phải về đây, mà cậu bị ốm thì khoan đã đi học nha. Lúc nãy mình lỡ lời rủ cậu.
Nó giờ mới nhớ ra. Hắn ho một tiếng rồi nói:
- Không sao đâu mai là khỏe ấy mà, nhìn thấy cậu là tôi đỡ hơn rất nhiều.
- Vậy nha mình về đây.
Nó nói.
Hắn nhìn theo nó cho đến khi nó khuất hẳn trên môi đang nở nụ cười tuyệt mĩ.
Không có nhận xét nào